Cô ấy tự nguyện một cách ngu ngốc khi hai lần vào nhà nghỉ với anh ta. Vì tiền không phải, vì công việc cũng không, chỉ vì đơn giản cô ấy quá hiền và dễ tin.
Tôi sinh ra trong một gia đình khá giả, bố làm công chức, mẹ buôn bán kinh doanh, so với mặt bằng ở quê thì thuộc vào hàng khá giả. Tôi cứ ngỡ tương lai của mình chẳng đến nỗi nào. Ai ngờ khi bản thân cần nhất thì tất cả lại quay lưng, chuyện gia đình rồi đến chuyện tình yêu. Khi tôi học năm thứ hai cũng là lúc tôi và gia đình biết chuyện quan hệ của bố với người phụ nữ khác. Gia đình không còn êm ấm nữa, dù đã tìm nhiều cách giải quyết nhưng không có kết quả tốt hơn. Mẹ tôi suy sụp tinh thần, sức khỏe, công việc cũng chẳng màng tới nữa, kinh tế xẻ làm mấy phần.
Kết thúc 3 năm cao đẳng, tôi và bạn gái trở về quê, trong thâm tâm và suy nghĩ của mình thì cuộc đời chúng tôi đã gắn kết với nhau từ lâu, chắc chắn tôi đã tìm thấy một nửa đời mình. Yêu nhau từ khi học cấp 3, thời gian học cao đẳng cũng sống bên nhau như vợ chồng. Ấy vậy mà đời đâu có đẹp như trong tranh, về quê với tấm bằng cao đẳng, tôi chẳng làm được gì. Gia đình bây giờ trở thành như vậy nên tôi cảm thấy chán nản mọi thứ.
Về phần bạn gái tôi thì tốt hơn, cô ấy được gia đình quan tâm và có được công việc, dù sao cũng là công chức nhà nước. Đã có lúc tôi muốn buông tay để cô ấy có cơ hội tìm được người tốt hơn, nhưng cô ấy động viên, an ủi tôi rất nhiều. Tuy vậy tôi cũng chẳng thể tìm được cách giải quyết nào cho bản thân. Cứ tiếp tục với vòng luẩn quẩn, rồi có một thời gian chúng tôi không gặp nhau, không nhắn tin, không gọi điện, khi tôi phát hiện ra sự thật người yêu đã phản bội.
Thời gian chúng tôi giận nhau cô ấy và một người cùng cơ quan có cơ hội tán tỉnh nhau, trong khi hắn ta đã có gia đình. Tôi biết chính xác sự việc bởi đã đọc được tất cả trên Facebook của cô ấy. Giữa họ ban đầu chỉ là quan hệ đồng nghiệp, vì cùng phòng, cùng việc nên hay đi với nhau, rồi có chuyện vui buồn họ chia sẻ cho nhau.
Ban đầu tôi cũng chỉ nghĩ rất bình thường vì anh ta có gia đình rồi, với lại cũng tin tưởng bạn gái chung thủy, không ngờ cô ấy lại có thể quá dễ dãi và mềm lòng trước những lời nói của một người đàn ông Sở Khanh. Cô ấy tự nguyện một cách ngu ngốc khi hai lần vào nhà nghỉ với anh ta, đương nhiên cũng chẳng thể có lời giải thích nào phù hợp cả. Vì tiền không phải, vì công việc cũng không, chỉ vì đơn giản cô ấy quá hiền và dễ tin, để người ta lợi dụng.
Sau chuyện này tôi hận cô ấy nhưng bản thân không biết mình nên quyết định như thế nào. Giá như lúc trước tôi không bỏ mặc, không lạnh lùng, có lẽ chuyện đã không đến mức đó. Đương nhiên cô ấy vẫn còn yêu tôi nhưng sau chuyện đó cũng chẳng dám níu kéo. Với tôi giờ đây tình yêu vẫn còn nhưng hình bóng xưa như đã chết, bỏ thì thương vương thì tội. Dù sao sau tất cả người khổ nhất vẫn là cô ấy, mất danh dự, mất hình ảnh trước bao nhiêu người.
Tôi không biết phải làm thế nào, không thể ác mà bỏ mặc người đã yêu tôi lâu nay, nhưng tha thứ thì tôi còn có nhiều thứ sau này đáng phải lo nghĩ hơn. Hãy cho tôi lời khuyên. Chân thành cảm ơn.
Sâm
Tôi sinh ra trong một gia đình khá giả, bố làm công chức, mẹ buôn bán kinh doanh, so với mặt bằng ở quê thì thuộc vào hàng khá giả. Tôi cứ ngỡ tương lai của mình chẳng đến nỗi nào. Ai ngờ khi bản thân cần nhất thì tất cả lại quay lưng, chuyện gia đình rồi đến chuyện tình yêu. Khi tôi học năm thứ hai cũng là lúc tôi và gia đình biết chuyện quan hệ của bố với người phụ nữ khác. Gia đình không còn êm ấm nữa, dù đã tìm nhiều cách giải quyết nhưng không có kết quả tốt hơn. Mẹ tôi suy sụp tinh thần, sức khỏe, công việc cũng chẳng màng tới nữa, kinh tế xẻ làm mấy phần.
Kết thúc 3 năm cao đẳng, tôi và bạn gái trở về quê, trong thâm tâm và suy nghĩ của mình thì cuộc đời chúng tôi đã gắn kết với nhau từ lâu, chắc chắn tôi đã tìm thấy một nửa đời mình. Yêu nhau từ khi học cấp 3, thời gian học cao đẳng cũng sống bên nhau như vợ chồng. Ấy vậy mà đời đâu có đẹp như trong tranh, về quê với tấm bằng cao đẳng, tôi chẳng làm được gì. Gia đình bây giờ trở thành như vậy nên tôi cảm thấy chán nản mọi thứ.
Về phần bạn gái tôi thì tốt hơn, cô ấy được gia đình quan tâm và có được công việc, dù sao cũng là công chức nhà nước. Đã có lúc tôi muốn buông tay để cô ấy có cơ hội tìm được người tốt hơn, nhưng cô ấy động viên, an ủi tôi rất nhiều. Tuy vậy tôi cũng chẳng thể tìm được cách giải quyết nào cho bản thân. Cứ tiếp tục với vòng luẩn quẩn, rồi có một thời gian chúng tôi không gặp nhau, không nhắn tin, không gọi điện, khi tôi phát hiện ra sự thật người yêu đã phản bội.
Thời gian chúng tôi giận nhau cô ấy và một người cùng cơ quan có cơ hội tán tỉnh nhau, trong khi hắn ta đã có gia đình. Tôi biết chính xác sự việc bởi đã đọc được tất cả trên Facebook của cô ấy. Giữa họ ban đầu chỉ là quan hệ đồng nghiệp, vì cùng phòng, cùng việc nên hay đi với nhau, rồi có chuyện vui buồn họ chia sẻ cho nhau.
Ban đầu tôi cũng chỉ nghĩ rất bình thường vì anh ta có gia đình rồi, với lại cũng tin tưởng bạn gái chung thủy, không ngờ cô ấy lại có thể quá dễ dãi và mềm lòng trước những lời nói của một người đàn ông Sở Khanh. Cô ấy tự nguyện một cách ngu ngốc khi hai lần vào nhà nghỉ với anh ta, đương nhiên cũng chẳng thể có lời giải thích nào phù hợp cả. Vì tiền không phải, vì công việc cũng không, chỉ vì đơn giản cô ấy quá hiền và dễ tin, để người ta lợi dụng.
Sau chuyện này tôi hận cô ấy nhưng bản thân không biết mình nên quyết định như thế nào. Giá như lúc trước tôi không bỏ mặc, không lạnh lùng, có lẽ chuyện đã không đến mức đó. Đương nhiên cô ấy vẫn còn yêu tôi nhưng sau chuyện đó cũng chẳng dám níu kéo. Với tôi giờ đây tình yêu vẫn còn nhưng hình bóng xưa như đã chết, bỏ thì thương vương thì tội. Dù sao sau tất cả người khổ nhất vẫn là cô ấy, mất danh dự, mất hình ảnh trước bao nhiêu người.
Tôi không biết phải làm thế nào, không thể ác mà bỏ mặc người đã yêu tôi lâu nay, nhưng tha thứ thì tôi còn có nhiều thứ sau này đáng phải lo nghĩ hơn. Hãy cho tôi lời khuyên. Chân thành cảm ơn.
Sâm